Nghệ sĩ xăm Maxime Plescia-Büchi: Người đứng sau thiết kế Big Bang Sang Bleu II
Tạo dấu ấn mạnh mẽ ngay sau khi ra mắt với những đường cắt 3D táo bạo, Big Bang Sang Bleu II chính là tuyệt tác kết hợp giữa nghệ thuật xăm hình và kỹ thuật cơ khí. Và người đứng sau ý tưởng đột phá này chính là nghệ sĩ xăm Maxime Plescia- Büchi.
Big Bang Sang Bleu II đã phát triển thế nào từ bản thiết kế gốc?
Tôi từng liệt kê ra danh sách những thứ cần làm trong suốt quá trình thiết kế Big Bang Sang Bleu, và chiếc đồng hồ thứ hai được tạo dựng dựa trên nền tảng đó. Tôi luôn làm việc bằng cách xây dựng tiếp thay vì bắt đầu lại. Vì vậy những chiếc đồng hồ không có nghĩa là để thay thế cho nhau, mà cái trước đặt nền tảng cho cái sau.
Dễ thấy là chúng tôi đã thêm vào một tính năng cho phiên bản mới. Tôi từng mơ tưởng về việc tạo nên các kim chính là kim chrono, để người dùng có thể thấy chúng di chuyển nhiều hơn, nhưng thật đáng buồn là điều đó không khả dĩ về mặt kỹ thuật.
Tôi cũng được truyền cảm hứng từ khí động học và các môn thể thao cảm giác mạnh, chân tay giả và hoạt động duỗi cơ, mà có thể thấy là các vế sau không liên quan lắm đến thế giới đồng hồ. Nhưng tôi không cho là những sở thích của mình tách biệt với nhau, và việc tìm ra sự kết nối ấy là điều mà tôi và Sang Bleu luôn hướng tới.
Tôi còn thấy là anh làm việc với hình học khá nhiều nữa.
Hình học là một biểu hiện trực quan của toán học, và toán học đối với tôi là bản chất tinh túy của cách bộ não con người hoạt động và cách chúng ta nhận thức thế giới. Giá trị phổ quát này là điều rất hấp dẫn, đặc biệt là trong một thế giới nơi mọi thứ liên tục tập trung về cá nhân. Tính cá nhân được đề cao – điều thú vị là không phải điều khiến chúng ta trở nên khác biệt, mà là điều khiến chúng ta trở nên giống nhau. Tôi từng đi du lịch và gặp gỡ nhiều người, và mỗi lúc ngẫm lại, những gì tôi quan tâm đều là những điểm chung giữa họ và tôi.
Nếu Big Bang Sang Bleu đang muốn nói với mọi người rằng anh là ai, thì anh có muốn nói gì với Big Bang Sang Bleu II không?
Đây có thể là bản chất Thụy Sĩ trong tôi, nhưng tôi không bao giờ muốn [chiếc đồng hồ] nói về tôi, ngay cả khi đó là cách truyền đạt cuối cùng. Tôi đã vô cùng mãn nguyện khi thấy nhiều người không hề biết gì về đồng hồ lại quan tâm đến thiết kế này, và đó chính là lời khen tuyệt vời nhất dành cho tôi.
[Chiếc đồng hồ thứ hai] là một cách thức cực đoan hơn một chút nếu xét về phương diện những thứ làm tôi hứng thú. Tôi từng nghe những lời đùa so sánh nó với một món gì đó từ bộ phim Transformers – và nó đúng là như thế đấy! Nếu nhìn vào những bộ phim thành công rực rỡ như Transformers, lý do nó trông giống như vậy là bởi vì nó nằm trong cùng chiều hướng suy nghĩ của mọi người.
Đó là cách mọi người đang nhìn vào mọi thứ, và nếu đưa vào bối cảnh kiến trúc đương đại thì chiếc đồng hồ này sẽ hòa lẫn vào ngay lập tức. Tôi không quan tâm đến việc sản xuất một chiếc đồng hồ trông giống như từ những năm 1950, ngay cả khi tôi có thể đánh giá cao điều đó; Tôi muốn sản xuất một thứ gì đó thuộc về ngày nay và ngày mai.
Anh từng thực hiện buổi xăm hình trực tiếp với DJ Myrne, một trong những người bạn đầu tiên của thương hiệu Hublot. Theo anh, hình xăm nên được công khai hay giữ cho riêng mình, và ở mức độ như thế nào?
Hiện tại, hình xăm đang dần được chấp nhận và trở thành thứ gì đó được xem như dân chủ, và điều đó đi cùng với trào lưu đa dạng hóa. [Hành động] xăm mình không còn mang tính định nghĩa cho một điều gì đó nữa, mà thay vào đó, mọi người đang thích nghi với việc xăm mình theo cách mà họ muốn.
Cũng giống như bất kỳ hoạt động mang tính kỹ thuật nào khác, xăm mình đơn giản đã trở thành một công cụ thể hiện, cho dù về mặt cá nhân, cơ thể hay nghệ thuật; nó có thể là bất cứ điều gì mà mọi người muốn nó là. Tôi nghĩ rằng có một nét gì đó khá quyến rũ trong hình xăm, vì vậy tôi hiểu rằng mọi người muốn phô nó ra; họ đang tạo ra một cái gì đó vĩnh viễn trong một thế giới vốn chớp nhoáng và khó nắm bắt, và hành động sáng tạo đó chính là một cách trấn an, đầy mê hoặc.
Sau tất cả những năm qua, hình xăm và việc xăm mình có ý nghĩa thế nào đối với anh?
Tôi không xăm mình nhiều nữa, vì vậy nó ít nói về những gì tôi làm hôm nay hơn là khi tôi mới bắt đầu xăm. Không có một khía cạnh nào trong việc xăm mình là đặc biệt với tôi; Thực tế là ngược lại, vì nó tập hợp nhiều sở thích lớn nhất mà tôi có. Ngoài ra trong xăm mình còn ẩn chứa thứ gì đó vi phạm chuẩn mực như graffiti và trượt ván, điều mà tôi cũng rất thích.
Khi làm những việc khác, tôi chưa bao giờ thách thức các quy tắc và quy ước – công việc thiết kế đồ họa và giám đốc nghệ thuật của tôi tuân thủ các quy ước tôn giáo và nguyên lý pháp luật đến mức không thể tin được, tôi đã rất đau khổ điều đó! Tôi đã có một vài năm khó khăn khi học xong đại học, nhưng sau đó tôi đã được xăm lại và tiếp tục quay trở lại với ý tưởng trở thành một thợ xăm.
Điều đó có vẻ hiển nhiên, nhưng đó là một sự khám phá nản thân khi cuối cùng mọi thứ cũng gắn với nhau, và trên hết là cảm giác cộng đồng và nơi mọi người gắn bó với nhau bất chấp sự khác biệt của họ trong thế giới hình xăm, điều mà tôi không cảm thấy ở bất cứ nơi nào khác.